Y học cổ truyền Nhật bản được gọi là "Kampo", có nguồn gốc từ y học
cổ truyền Trung quốc. Khi được truyền bá vào Nhật bản(khoảng thế kỉ thứ 7
đến thế kỉ thứ 9), do sự khác nhau về văn hóa, phong tục, lối sống nên
đã có những khác biệt về lý luận và thực hành cùng với các phương pháp
chăm sóc sức khỏe khác. Những bài thuốc và cách bào chế thuốc chữa bệnh
thể hiện nét đặc trưng của nền y học Nhật bản.
Nền Y học cổ truyền Nhật bản đầu tiên được gọi là “Hanuibang(漢 醫方)”
từ tiếng Hàn Quốc. Vào khoảng thế kỉ 15, khi những người trong hoàng
tộc của Nhật bị bệnh thì họ đã mời các bác sĩ từ Silla, Baekjae ... đến
để chữa bệnh. Có một trường hợp được ghi lại trong lịch sử kể lại rằng
Pa-jin Kim và Gi-mu Han những thầy thuốc từ Silla đã được mời đến Nhật
để chữa trị cho Vua Ingyo của Nhật. Từ đấy, những bác sĩ khác từ Baekjae
đã truyền bá kinh nghiệm chữa bệnh cho người Nhật bản.
Người ta cho rằng, người đầu truyền bá Y học cổ truyền Trung quốc tới Nhật bản tên là Ji-Chong, ông tới nước Nhật du lịch và mang theo 160 quyển sách về y học cổ truyền, thảo dược, châm cứu, v..v. Từ đó, y học Trung quốc đã ồ ạt tràn vào Nhật Bản. Những thầy thuốc Nhật, bằng kinh nghiệm của bản thân họ cùng với thu thập thêm các tài liệu y học Trung Quốc đã tự xuất bản các ấn phẩm về y học gồm có 'Tonishou' và 'Mananpou' .
Tahiro Sanki sau khi sang Trung quốc học tập về ( triều đại nhà Minh), ông là người ủng hộ lý thuyết "Trị liệu phải dựa vào việc khai thác các triệu chứng". Việc chẩn đoán phải dựa trên các học thuyết cơ bản về Âm dương ngũ hành, Bổ - Tả, Khí - Huyết, Hàn - Nhiệt v..v. Học trò của Tahiro Sanki là Manase Dohsan đã viết cuốn sách "Keitekiin" với những mở rộng và cập nhật về lý luận. Do lý luận của Tahiro Sanki bắt nguồn từ triều đại Jin, Yuan và Minh nên ông và các học trò gọi đây là "the Afterages School".
Bìa sách 206 bài thuốc cổ truyền nước Nhật |
Người ta cho rằng, người đầu truyền bá Y học cổ truyền Trung quốc tới Nhật bản tên là Ji-Chong, ông tới nước Nhật du lịch và mang theo 160 quyển sách về y học cổ truyền, thảo dược, châm cứu, v..v. Từ đó, y học Trung quốc đã ồ ạt tràn vào Nhật Bản. Những thầy thuốc Nhật, bằng kinh nghiệm của bản thân họ cùng với thu thập thêm các tài liệu y học Trung Quốc đã tự xuất bản các ấn phẩm về y học gồm có 'Tonishou' và 'Mananpou' .
Tahiro Sanki sau khi sang Trung quốc học tập về ( triều đại nhà Minh), ông là người ủng hộ lý thuyết "Trị liệu phải dựa vào việc khai thác các triệu chứng". Việc chẩn đoán phải dựa trên các học thuyết cơ bản về Âm dương ngũ hành, Bổ - Tả, Khí - Huyết, Hàn - Nhiệt v..v. Học trò của Tahiro Sanki là Manase Dohsan đã viết cuốn sách "Keitekiin" với những mở rộng và cập nhật về lý luận. Do lý luận của Tahiro Sanki bắt nguồn từ triều đại Jin, Yuan và Minh nên ông và các học trò gọi đây là "the Afterages School".
Sau này, nhiều người phản bác
học thuyết của Tahiro Sanki trong nhiều lĩnh vực thuộc y học cổ truyền
tại Nhật Bản. Kết quả xuất hiện trường "the Ancient Prescription
Restoration School". Tại đây, học sinh chỉ được dạy những phương thuốc
đã ghi lại trong "Sanhallon". Kể từ thời điểm đó, lý luận về y học cổ
truyền Trung Quốc được truyền bá sang Nhật trước đó đã pha trộn, lồng
ghép cùng với những học thuyết của người Nhật Bản. Học thuyết Âm dương
ngũ hành và Jang bu Gyeongmaek được trộn lẫn với nhau. Trường "The Eclectic School" theo trường phái này.